Từ năm 1926 đến 1933, chúng tôi nhận thấy rằng, đây là giai đoạn khai sáng huy hoàng của Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ, khi Đức Chí Tôn trực tiếp giáng cơ mở Đạo tại Việt Nam, thiết lập một nền tôn giáo mới dung hòa Tam giáo – Ngũ chi Đại Đạo, nhằm cứu độ nhân loại trong thời Hạ Ngươn mạt pháp.
Trong giai đoạn này, toàn Đạo hành chánh dựa theo nguyên tắc “Tam Đài Phân Lập” do Đức Chí Tôn giáng dạy, bao gồm: Bát Quái Đài (lập pháp), Cửu Trùng Đài (hành pháp) và Hiệp Thiên Đài (tư pháp). cho đến năm 1938 thì nguyên tắc được Đức Chí Tôn giáng lập bị Bế, do được thế bằng Đạo luật 1938.
Tuân theo nguyên tắc “Tam Đài Phân Lập” thì Hiệp Thiên Đài và Cửu Trùng Đài đều có quyền hành riêng biệt, không bên nào được phép xâm lấn quyền hành bên nào, nhứt nhứt phải tuân theo Tân Luật và Pháp Chánh Truyền.
Các quyển kinh sách, thánh ngôn và giảng đạo được ghi chép trong giai đoạn này là nguồn tư liệu gốc vô giá, phản ánh tinh thần thuần khiết, giản dị và đại đồng của Đạo Cao Đài thuở sơ khai.
Đó là thời kỳ mà mọi việc hành Đạo đều đặt nền tảng trên cơ bút chơn truyền, dưới sự chỉ dẫn qua Cơ bút của Đức Chí Tôn, Đức Lý Đại Tiên, và các Đấng Trọn lành.
Những trước tác này không chỉ là di sản Đại Đạo, mà còn là chứng tích lịch sử của nền Đại Đạo Nguyên Thủy, giúp người đời sau hiểu rõ nguyên tắc “Tam Đài Phân Lập” và cơ cấu hành chánh đạo mà Đức Chí Tôn đã định sẵn — biểu trưng cho Tân Pháp Đại Đạo, đưa con người đến Cơ Tuyệt Khổ.